Phóng sự nóng của BVN
Ảnh: Vũ Danh
Theo đúng lịch mời của bà con 3 xã Phụng Công, Xuân Quan, Cửu Cao, huyện Văn Giang, Hưng Yên, sáng sớm hôm nay 18/11/2012 các đại biểu và những người quan tâm đến Văn Giang đã đến tập trung ở điểm hẹn tại trước cửa Trung tâm Ngôn ngữ và Phát triển hợp tác Quốc tế (Trường đại học Ngoại thương), số 91 phố Chùa Láng. Ông Trương Văn Kỉnh, người dân Văn Giang, được cử đến đón đoàn đại biểu về Văn Giang. Nhiều bà con dân oan các tỉnh Ninh Bình, Quảng Ninh, Vĩnh Long, Bình Dương… đi khiếu nại ở Hà Nội cũng đến đây từ sớm, cùng lên xe về thăm Văn Giang theo Đoàn.
Chúng tôi liếc mắt nhìn quanh: lác đác một số phóng viên báo chí, nhiều anh chị em từng tham gia các cuộc biểu tình chống Trung Quốc, và nhiều nhất là các blogger vốn hăng hái trong việc đưa tin, bình luận, ủng hộ vụ việc Văn Giang lâu nay; nhưng sao không thấy một vị đại biểu Quốc hội nào cả, kể cả đại biểu tỉnh Hưng Yên thế nhỉ? Đại biểu Quốc hội là những người được nông dân Văn Giang ưu tiên mời về trong cuộc gặp gỡ này kia mà? Họ được nhân dân bầu ra, trong đó có nhân dân Văn Giang, lẽ đâu nay lại coi mình là đại biểu của nhân dân mọi vùng miền khác, chỉ trừ lại có... Văn Giang? Ô hô! Thế mới biết lên tiếng “vì dân” trên nghị trường và hành động vì dân trong thực tế là hai chuyện xem ra chẳng có gì ăn nhập với nhau, cũng giống như một câu chuyện của nhà văn Nguyễn Công Hoan viết lâu lắm rồi, kể về một ông chủ đi trong chiếc xe bóng lộn bỗng bị chết máy trên đường, được mấy nông dân đang làm ruộng bỏ việc chạy ngay lên đẩy giúp một quãng rất dài, bất kể mồ hôi tuôn ra dòng giọt, cho đến khi xe lại nổ dòn, khiến ông cảm động một hai mời họ về Hà Nội đến nhà mình chơi cho bằng được; và cũng ông chủ ấy ít lâu sau gặp lại các bác nông dân kia đang thập thò trước cửa thì bỗng chẳng còn nhớ ra đấy là ai, đi ra nhìn tận mặt rồi lại đi vào, trong đầu ngẫm nghĩ: đám người này lại đến nhờ vả chứ gì, đến bực cả mình (?!).
Trước khi xe khởi hành, một số vị như ông Lê Gia Khánh, nhà báo Hữu Long (báo Tuổi trẻ), nhà báo Trần Ngọc Kha (báo Đại đoàn kết), Đại tá nhạc sĩ Văn Cung, Đại tá Nguyễn Đức Quang, và nhiều người nữa… đứng sát lại với nhau chụp vội một hai pô ảnh kỷ niệm – một cuộc gặp mặt như thế này rõ là rất đáng ghi nhớ, không chụp thì tiếc quá.
Nhiều người phải vất vả mới đến được địa điểm hẹn đấy. Ông Lê Gia Khánh cho biết, ông đã phải ra khỏi nhà từ 4h sáng để tránh... những lời mời “uống cà phê” như thông lệ đã xảy ra đối với bao nhiêu người. Hẳn là không phải một mình ông mới nghĩ đến các tình huống... “dễ chịu” như trên. Trong đoàn có nhiều nhân sĩ, trí thức như Tiến sĩ Nguyễn Quang A, Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện, Đại tá công an Nguyễn Đức Quang, Blogger Người Buôn Gió, nhà báo Đoan Trang, nhà báo JB Nguyễn Hữu Vinh, chủ nhân trang Ba Sàm… những người đã luôn sát cánh với nhân dân Văn Giang từ đầu cuộc đến nay.
Về đến Văn Giang, Đoàn đến Nhà văn hoá thôn 1, rồi ra Trạm y tế xã và thăm khu đất bị cưỡng chế hôm 24/4 dưới sự hướng dẫn của người dân. Ông Nguyễn Chí Vinh, 78 tuổi, kể trước đây ông từng tham gia xây dựng khu thuỷ nông Bắc Hưng Hải theo lời dạy của Bác Hồ. Đến nay, các cán bộ Hưng Yên không làm theo Bác Hồ nữa, cưỡng chế chiếm đất của dân. Ngày bị cưỡng chế, ông cùng một số người lập bàn thờ Bác Hồ, ra giữ đất. Các cán bộ và công an phá bàn thờ, vứt ảnh Bác, nói: Hồ Chí Minh đã chết rồi, không cần theo ông ta nữa. Ông Vinh và nhiều ngưòi dân phải nuốt nỗi đau thương nhớ Bác vào trong, vì không ngăn nổi những kẻ ngang nhiên xúc phạm anh linh của Bác.
Ông Nguyễn Chí Vinh (người đứng giữa) đón Đoàn trước sân Nhà văn hóa thôn 1
Trong lúc đoàn đang ở sân Nhà văn hoá thì bà Lê Hiền Đức được các bạn thanh niên hộ tống bằng chiếc xe con cũng vừa kịp đến. Bà nói về ngày cưỡng chế không thể quên ở Văn Giang mà bà là một nhân chứng hay đúng hơn là một người trong cuộc. Bà nhớ lại, bà trông thấy công an đánh 2 phóng viên VOV. Bà nói bà cần phải ra cho chúng đánh, vì dù sao bà cũng già rồi, có chết cũng được. Hai anh phóng viên còn trẻ, còn giúp ích nhiều cho nhân dân, cho đất nước. Bà con vội ôm chặt lấy bà Hiền Đức, đẩy vào trong nhà, khoá cửa lại. Ngồi trong phòng, bà khóc vì thương dân Văn Giang. Cô Ngô Thị Ánh, người dân chứng kiến hai phóng viên bị đánh, ra can thiệp và cũng bị công an đánh. Cô Ánh kể: Hai phóng viên VOV bị đánh ở sân chỗ Nhà văn hoá, sau đó bị kéo ra Trạm y tế, cách đó 50m để đánh tiếp.
Cô Ngô Thị Ánh đứng trước Trạm y tế xã, nơi hai phóng viên VOV từng bị kéo ra đây... nếm đòn tiếp sau khi đã ăn đòn nhừ tử ở nhà văn hóa thôn.
Bà Lê Hiền Đức xuất hiện đem lại sự phấn chấn vô bờ bến cho bà con.
Những người dân oan ở các tỉnh cũng kéo về theo Đoàn
Đoàn đi ra cánh đồng, nơi cả một vùng đất mênh mông bị cưỡng chế. Trên cánh đồng có một khu nghĩa địa, ngày cưỡng chế nhiều ngôi mộ đã bị máy xúc lật tung. Cán bộ huyện Văn Giang báo cáo lên trên khu này là đất hoang, nhưng thực tế nhiều ngôi mộ hiện nay vẫn còn. Đoàn đến viếng trước mộ cụ Lê Văn Ngân, tên ghi trên bia. Đoàn tận mắt thấy những gốc cây lớn bị máy xúc lật lên, gom thành đống trên cánh đồng.
“Cánh đồng hoang” trong tờ trình của đám người cưỡng chế.
Và cánh đồng ấy đã bị đám “đầu trâu mặt ngựa”... “cưỡng”.
Đây nữa các nhà báo ơi!
Nỗi chua chát của người bị “cưỡng” còn hiện rõ trên mặt người dân.
Rời cánh đồng bị cưỡng chế, đoàn đến thăm đường 5B đang thi công. Bà con cho biết, nơi đây có 3 đường cái lớn, đảm bảo giao thông luôn thông suốt. Theo bà con, chỉ cần nâng cấp 3 con đường này là đủ, không cần phải xây dựng thêm đường, vì lấy đất bờ xôi, ruộng mật làm đường sẽ không bảo đảm an ninh lương thực, đẩy cuộc sống của nhân dân vào tình trạng khó khăn. Nhưng đám người cưỡng chế đâu có nghe, họ cứ mở con đường mới theo ý họ. Đoàn đến thăm con đường mới ấy dẫn vào khu đô thị Ecopark. Bà con cho biết, dự án chỉ xác định mở con đường rộng 50m, nhưng huyện và xã “lấy thêm” thành 200m. Để làm gì? Hóa ra phần lấn thêm của dân hai bên đường được các quan xã, huyện chia lô để bán. Một người dân đưa cho đoàn xem bản hợp đồng nguyên tắc, trong đó nhận giao 150 suất “đất ngoại giao” cho Ban TCTW. Cả một khu đất màu mỡ, phải mất cả nghìn năm mới có, đã bị xe đổ cát kìn kìn kéo đến đổ cát phủ kín.
Dân ngu lắm, đường 50 mét thì nước non gì. Có lấn ra mỗi bên 100 mét thì mới được “ăn” chứ!
Bỏ cánh đồng đầy bụi phía sau, đoàn về trụ sở UBND xã Phụng Công. Từ xa, hàng nghìn người dân 3 xã đứng hai bên đường vẫy cờ chào đón đoàn. Bà con đã đề nghị UBND xã cho mượn hội trường của xã để đón đại biểu nhưng xã không cho mượn. Đáp lại thỉnh cầu chân thành của bà con là... một hàng rào sắt lừng lững kéo ra chắn hết cổng lớn. Không còn cách nào hơn, bà con đành phải dựng nhà rạp đón đoàn.
Dân chúng đón chào người phụ nữ nổi tiếng Bùi Minh Hằng.
Nha môn của những kẻ “của dân do dân vì dân” được hàng rào sắt chắn kỹ.
Nhưng có hàng rào nào vững chắc bằng lòng dân. Người phụ nữ này đang nung nấu trong đầu một ý nghĩ như vậy đấy.
Thì đành đón nhau vào trong rạp, càng thêm thân tình.
J.B. Nguyễn Hữu Vinh nhìn gì mà gườm gườm thế nhỉ? Thì cũng phải đảo mắt qua lại một chút xem có... "cái đuôi" nào tẩm ngẩm tầm ngầm không chứ, giửa cảnh ồn ào náo nhiệt này làm sao mà tránh được!
Và kia, trước rạp ngay sát Hội trường UBND xã, một câu khẩu hiệu lớn đọc lên nghe như một sự mỉa mai: “Nhân dân yêu đất 3 xã Phụng Công - Xuân Quan - Cửu Cao nhiệt liệt chào đón đoàn đại biểu Quốc hội về với dân”. Có thấy mặt mũi một đại biểu Quốc hội nào đâu mà chào đón! Trong nhà rạp, người dân Văn Giang kể lại cho đại biểu trong Đoàn nghe những điều họ gặp phải khi bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình. Ông Nguyễn Hữu Hồng, dân xã Phụng Công kể bị pháo nổ vào chân, bị công an đánh, phải cấp cứu. Ông Lê Văn Ba, dân xã Cửu Cao kể trường hợp chồng không nhận tiền đền bù, vợ là giáo viên bị điều đi làm việc khác. Nhiều người dân cho biết, những ai không nhận tiền đền bù đều bị chính quyền gây khó khăn trong cuộc sống.
Nói chuyện với nhân dân Văn Giang, bà Lê Hiền Đức chúc mừng nhân dân đạt được thắng lợi bước đầu khi buộc GS Đặng Hùng Võ, nguyên Thứ trưởng Bộ Tài nguyên Môi trường phải thừa nhận sai lầm vì đã ký tờ trình Thủ tướng trái pháp luật. Nhưng bà nhắc nhở bà con không được thoả mãn, vì cuộc chiến đấu còn dài, còn phức tạp. Bà nói nhân dân Văn Giang đã dũng cảm, cần dũng cảm hơn nữa; đã đoàn kết, cần đoàn kết hơn nữa; đã kiên trì, cần tiếp tục kiên trì hơn nữa. Bà nhấn mạnh: Không thể nói đây là dự án thu hồi đất, giải phóng mặt bằng mà phải nói thẳng ra là “cướp đất”. Chừng nào còn một tên tham nhũng lảng vảng xung quanh Văn Giang thì nhân dân còn phải tiếp tục kiên trì chiến đấu, quét sạch nó đi! Tiếng vỗ tay vang lên vỡ rạp, nhân dân nhiệt liệt hoan nghênh bà Lê Hiền Đức, những tiếng lòng từ lâu rồi họ đã không được nghe từ miệng chính quyền. Bà khẳng định: Nếu bọn cướp đất còn mang máy xúc đến Văn Giang thì bà con hãy gọi điện cho tôi, Lê Hiền Đức. Tôi sẽ có mặt cùng nhân dân chiến đấu với bọn cướp đất. Giọng bà sang sảng, nhiệt huyết, lôi cuốn người nghe, có cảm giác như một cuộc diễn thuyết ngày mới cướp chính quyền tháng Tám 1945.
Không chỉ là tấm gương liêm chính, người phụ nữ này còn là một con người gang thép.
Anh Đàm Văn Đồng, đại diện cho nhân dân Văn Giang cảm ơn tình cảm của những người dân khắp đất nước và bà Lê Hiền Đức đã dành cho Văn Giang. Ngay tại cuộc gặp gỡ, người dân Văn Giang dốc một bao tải vỏ các quả nổ mà lực lượng cưỡng chế sử dụng trong ngày 24/4/2012. À thì ra bây giờ mới biết hình thù mặt mũi của những “công cụ vũ trang cách mạng” mà bộ máy chức năng nhà nước dùng để giải quyết mâu thuẫn trong nội bộ nhân dân đây. Cuộc đấu tranh của nhân dân Văn Giang quả đã phải đương đầu với rất nhiều khó khăn, nguy hiểm, và phía trước vẫn chưa hết khó khăn, nguy hiểm.
Cả một bao tải chất nổ đối phó với những ai không chịu lệnh cưỡng chế mà dân đã túm được.
Chứng cứ này mới là gang thép.
Giải quyết mâu thuẫn trong nội bộ nhân dân theo kiểu Hoàng đế họ Mao đã dạy thì cầm chắc là dân thua.
Cuối buổi gặp gỡ những người dân Văn Giang mời các đại biểu thưởng thức “đặc sản” của 3 xã Phụng Công, Xuân Quan, Cửu Cao là bánh tẻ, bánh dày, cam Vinh do các hộ dân ở đây sản xuất và trồng trọt. Tất cả cùng ngồi vào thưởng thức món quà dân dã chẳng một ai nề hà. Cũng lâu lắm rồi mới lại thấy ấm áp một không khí gắn bó yêu thương giữa những người cùng chung ý nguyện – một “tình dân” như trong thời chống Pháp chống Mỹ.
Những người dân ở nhiều địa phương khác trong cả nước đã phát biểu ủng hộ nhân dân Văn Giang, động viên nhân dân Văn Giang “tiếp tục chiến đấu”, dù phải chịu hy sinh, mất mát nhưng quyết tâm giữ lấy đất mẹ, giữ lấy đất của Tổ quốc mình ■
theo Bauxite Việt Nam
0 nhận xét:
Đăng nhận xét